Nếu như đến Phú Quý, sẽ dễ dàng nhận ra một Tam Thanh sôi nổi, một Ngũ Phụng mang đến cảm giác nhẹ nhàng, chân chất. Một Long Hải yên bình trong vắt. Đẹp nhất là hoàng hôn ở Ngũ Phụng. Cứ mỗi chiều, dọc bờ kè thênh thang thoáng đãng, từng tốp người hòa với sự trong lành để nhìn ngắm hoàng hôn. Người ta hay bảo hoàng hôn của buổi chiều thường buồn man mác. Thế nhưng, ở Ngũ Phụng lại là điểm ngắm hoàng hôn tuyệt vời nhất. Đẹp như tranh.
Mùa biển êm, ở Phú Quý vẫn vậy. Đón những bước chân ngỡ ngàng của du khách. Ở Phú Quý, hoang sơ đã rõ. Nhưng nếu được đón bình minh trong buổi sáng tinh tươm hay hoàng hôn của buổi chiều tà, mới thấy hết yên bình của vùng đất.
Vẫn chỉ là một con đường bao quanh đảo xuyên suốt nhưng lại tìm thấy được sự bình yên. Vẫn cái quán bánh xèo củi, một dĩa 6.000 đồng/5 cái. Vẫn những con người hiền lành chất phác, những buổi chợ ven đường vài củ khoai, rổ rau, trái bí luôn tồn tại bao nhiêu năm qua như một thói quen của người dân miền biển này. Bất cứ ai đến đây, đều có thể bắt gặp hình ảnh đơn thuần trên những tuyến đường trên đảo.
Hoàng hôn buông trong buổi chiều cuối ngày. Bãi đá dưới ánh mặt trời, lại chạm vào ký ức. Mừng cho người Phú Quý, mừng cho những thay đổi hôm nay. Ở đó, thấy cả hành trình biết bao con người, không chỉ có dân địa phương, mà còn những nơi khác tìm về với đảo trong cuộc mưu sinh.